"Tôi đi lên từ tay trắng nhưng chưa từng thấy tự hào. Nhìn thành quả, tài sản tiền bạc mà mình có ngày hôm nay, tôi cũng tưởng là chắc mình phải sung sướng lắm, nhưng thực tế cũng chẳng thấy mừng là bao.
Những năm tháng cực khổ, cay đắng đó để lại rất nhiều hậu quả khó nhìn thấy bên ngoài mà nó ẩn bên trong tâm hồn, trí não và trong cả sức khỏe.
Nếu được chọn, tôi muốn nỗi đau mình từng trải qua, bệnh tật đang gánh chịu, vết thương lòng còn đang rớm máu thôi đau, thôi dằn vặt, thôi ám ảnh hơn là muốn tài sản, kinh nghiệm mà mình có.
Tôi chẳng bao giờ nói với con là tài sản này là của bố mẹ, con phải ra đời tay trắng, con phải như bố mẹ tự tạo sự nghiệp riêng cho mình. Tôi kể con nghe những gì bố mẹ phải trả giá để có ngày hôm nay, để xây cho con một bậc thang tốt hơn để con trèo lên cao hơn nữa.
Tôi làm như vậy để tâm hồn con an lành, nguyên vẹn, để con thừa kế những gì bố mẹ đang có để tiến lên chứ không phải bắt đầu từ đầu. Con sẽ tạo dựng được sự nghiệp còn lớn hơn cả những thứ bố mẹ đang có.
Tôi muốn gia đình là một khối thống nhất, ở đó ai cũng được yêu thương, nâng đỡ để trưởng thành".
Độc giả Plutino chia sẻ như trên, rằng, dù đã đi lên từ tay trắng và đạt được thành quả tài sản tiền bạc, nhưng không cảm thấy tự hào hay hạnh phúc vì phải đánh đổi nhiều thứ.
Đồng thời, độc giả này nêu quan điểm không muốn con cái phải ra đời từ tay trắng như mình, mà muốn xây dựng cho con một bậc thang tốt hơn để con có thể tiến xa hơn, với tâm hồn an lành và nguyên vẹn.
Bình luận này được viết sau bài 'Có bốn căn nhà nhưng tôi chưa bao giờ nói sẽ cho con'. Việc chia tài sản cho con cái là một chủ đề thu hút nhiều ý kiến thảo luận. Mỗi người có quan điểm riêng về cách tốt nhất để chuẩn bị tương lai cho con cái.
Độc giả Kanon nói: "Trong lúc một số người rất chi là tâm đắc với ý kiến không chia tài sản cho con để cho nó được tự lập này nọ thì những đứa con được cha mẹ chia cho căn nhà hoàn toàn không thèm quan tâm đến những điều đó. Mà người sướng là cứ sướng thôi".
Độc giả tuenguyen000323 kể: "Như cô bạn thân của mẹ tôi có hai con, cô mua tặng một căn hộ cao cấp ở quận 1 (TP HCM) khi con gái lấy chồng, còn con trai thì cô mua cho một căn nhà khi lấy vợ.
Và cả hai đứa chẳng đứa nào hư hỏng hay không hiếu thảo với mẹ cả".
Đồng quan điểm với nhóm ý kiến chia tài sản trước để giúp con sớm ổn định cuộc sống, độc giả NV Dũng nói: "Tôi và vợ thì phấn đấu để cho con căn nhà, miếng đất. Đời tôi bắt đầu từ con số âm nên ngoài việc cho con ăn học, rèn luyện kỹ năng tốt nhất với khả năng, tôi cũng cố gắng cho con ít tài sản để chúng không phải khổ, bươn chải như ba mẹ chúng trước kia".
Độc giả Tò:
"Cứ lấy lý do phải để cho con nó tự lập rồi không giúp đỡ, nói thật không có ý nghĩa gì lắm. Vứt con ra đời thì nó kiểu gì cũng tìm được cách sinh tồn nếu chúng nó muốn, chỉ có điều là đi làm công nhân, hay trộm cướp, hay gì gì đó thì bạn đừng phán xét nhé.
Chẳng bao giờ có hai cuộc đời y hệt được nhau đâu, nên dù bạn có thành công thì con bạn cũng không thể rập khuôn lại thành công đó. Chưa kể mỗi thời mỗi khác, cơ hội làm giàu cũng không giống nhau.
Bạn kiếm được 10 tỷ thì đối với thời của bạn đó là thành công, nhưng thời con cháu bạn nó có thể là siêu thành công thì sao. Giúp được thì giúp sớm, việc gì phải làm khổ nhau, sớm không giúp để đến lúc muộn có muốn giúp thì chúng có khi đã ghét bỏ xa rời bạn rồi. Của cho không bằng cách cho. Cha mẹ có tiền mà ép con sống khổ thì đừng nghĩ là bạn thành công nhé".
Hữu Nghị tổng hợp